Cháu nhớ bà…
(Sóng trẻ) - Cháu chợt nhớ bà da diết. Những kí ức về tuổi thơ được bà cưng chiều sẽ đi theo cháu đến cuối đời.
Cháu nhớ lắm cái mùi dầu gió bà hay dùng. Mỗi lần nằm ngủ với bà, cái mùi ngai ngái, cay cay thoảng vào không gian. Bà bảo: Bà phải xoa dầu vào cổ, vào bụng cho ấm và tránh đau bụng khi ngủ. Cái mùi quen thuộc mà đã quá quen với tuổi thơ cháu. Giờ xa nhà, cháu vẫn như thấy thoảng đâu đây mùi dầu quen thuộc đó, chỉ khác nó khiến cháu thấy cay khóe mắt và nhớ bà nhiều hơn.
Cháu nhớ lắm những cái ôm của bà khi trời lạnh. Cháu thường ngủ quên trong những câu chuyện cổ tích mà bà kể, những ông tiên, những vị thánh hiện lên trong trí tưởng tượng vô biên của một đứa bé. Cứ thế, cháu ngủ say và đêm tỉnh dậy, khẽ cựa mình đã thấy mình trong vòng tay của bà.
Những ngày hè, cháu và bà ngủ dưới nhà bếp, nóng lắm. Bà quạt cho cháu ngủ. Những chiếc quạt lá cọ vừa mới được phơi khô, còn thơm mùi nắng khẽ đưa qua đưa lại. Nó chậm dần, chậm dần khi cháu và bà cùng ngủ quên đi. Và nhiều khi đang ngủ nóng quá, bà lại trở dậy phe phẩy chiếc quạt để cháu ngủ nn hơn. Những chiếc quạt đó giờ đã được thay thế bằng quạt điện và cháu ít thấy chúng nữa bà ạ.
Cháu nhớ bà (ảnh internet)
Cháu nhớ lắm cái lưng còng của bà. Cùng với thời gian, nó càng ngày càng cong xuống. Cháu nhớ đến câu văn mà cháu được học từ lớp 5: “Tôi lớn cao thêm còn nội tôi thì thấp lại”. Cháu thường bảo để cháu nắn lưng lại cho lưng bà thẳng hơn nhưng bà bảo, nó đau lắm. Cháu biết bà đã phải làm quần quật làm lụng khi còn trẻ nên lung bà mới như vậy. Bao nhiêu cây gỗ, bao lúa đã được bà vác trên chiếc lưng ấy. Ngày xưa ông vắng nhà đi bộ đội, một mình bà nuôi các con.
Cháu nhớ mái tóc xoăn trắng muốt của bà. Cháu cũng thừa hưởng mái tóc đó. Nó trắng muốt như tuyết và luôn được bà búi lên cẩn thận. Càng ngày, nó càng mỏng theo thời gian. Mỗi khi rảnh rỗi cháu thích vuốt vuốt tay lên mái tóc đó. Cảm giác thật thú vị bà ạ.
Cháu nhớ bà lúc nào cũng lom khom nhổ cỏ nài vườn hay cho gà ăn. Bà vẫn nuôi gà, trồng ngô vì bà bảo như vậy sẽ đỡ buồn chán hơn. Bà ngồi không sẽ rất buồn. Cháu hiểu rằng khi các bác đi làm xa, các cháu đi học xa thì ông bà cũng buồn lắm. Công việc làm giúp cho bà bận rộn hơn và bà thường nói vui rằng: “Có trồng ngô, có nuôi gà thì bà mới có ngô có gà cho cháu mang đi Hà Nội chứ”. Bà vẫn thương cháu như một đứa bé ngày xưa của bà.
Mỗi khi về quê, việc đầu tiên là cháu thăm bà. Bà kể cho cháu nghe những câu chuyện của gia đình, của các bác. Bà khuyên chân thật và bà lo lắng khi cháu có chuyện gì. Bà ơi, cháu trưởng thành rồi nhưng nhiều khi Hà Nội làm cháu mệt mỏi, cháu ước được trở về sống bên bà, được bà ôm và được thoải mái ngủ như trẻ nhỏ. Cháu sẽ được ngửi mùi dầu gió sẽ theo cháu suốt đời.
Nguyễn Thị Hà
Truyền hình K31A1
Bình luận