Tình nguyện xung kích trong tôi…

(Sóng trẻ) - Tuổi trẻ - những năm tháng đẹp nhất của mỗi con người, thanh xuân là quãng thời gian ý nghĩa nhất của những năm tháng ấy. Thanh xuân của bạn như thế nào? Thanh xuân của tôi là những phút giây hạnh phúc, là những chuyến đi tình nguyện với đại gia đình Tình nguyện xung kích… Tình nguyện xung kích- tình nguyện đi- tình yêu sẽ đến…
 

Tình nguyện xung kích- tình nguyện đi - tình yêu sẽ đến

Cuộc sống muôn màu sắc, có những người yêu màu hồng của tình yêu, có những người yêu ánh nắng vàng nhạt của hoàng hôn lúc chiều tà, và cũng có những người đem trái tim của mình dành trọn cho sắc xanh cây lá hay sắc trời bình yên,… Màu sắc như gia vị của cuộc sống để trở nên ngọt ngào và thú vị. Còn đối với tôi, một cậu sinh viên năm 3 trên giảng đường học viện, thì sắc màu ấy càng trở nên ý nghĩa hơn khi được khoác trên mình màu xanh tình nguyện, màu xanh của tình bạn, sự gắn bó, và đó cũng là màu xanh của đại gia đình. 

Tôi đang thực hiện ước mơ trở thành một phóng viên, một biên tập viên, điều đó thật đẹp khi tôi bước vào cánh cổng Học viện Báo chí và Tuyên truyền và cũng lần đầu bước đến ấy, tình yêu của tôi đã dành trọn cho chiếc áo xanh tình nguyện mang tên Tình nguyện xung kích- tình nguyện đi- tình yêu sẽ đến. Sắc xanh là gắn bó, là tình yêu, là sự sẻ chia và là cả đoàn kết. Nhưng dường như, tình yêu màu xanh ấy của tôi trở nên gian nan hơn khi năm nhất đại học, tôi đã không ứng tuyển vào đội. Sự rụt rè, nhút nhát của một cậu học sinh năm nhất lần đầu đến với một cuộc sống năng động và trẻ trung ở mái trường đại học ngăn cản tôi làm điều đó. 

Và đến bây giờ, tôi vẫn luôn tự hỏi tại sao hồi ấy mình lại không đi tuyển, tôi đã để tuột mất một năm tuổi trẻ và mất đi cả những niềm vui… Và đã là tình yêu trọn vẹn thì không bao giờ dập tắt, đến cuối năm nhất tôi quyết định ứng tuyển vào đơt tuyển Cộng tác viên của đội, tôi hồi hộp và lo lắng. Tôi không biết gọi đó là gì, tôi chỉ biết may mắn đã mỉm cười với tôi, tình yêu ấy đã thành hiện thực khi tôi được bước chân vào mái nhà chung ấy. Dù không phải là thành viên chính thức nhưng là cộng tác viên cũng đủ để tôi hạnh phúc biết nhường nào. 

Ở trong đội với tôi bắt đầu là những niềm vui của tuổi trẻ, là những ngày tháng tham gia các hoạt động, vui chơi và nhảy nhót, ca hát cùng nhau. Tôi trưởng thành hơn. lớn dần với sự yêu thương và chia sẻ. Ở đó tôi được gọi là thành viên trong một mái nhà, chúng tôi không phải là những người bạn mà là những anh em trong một đại gia đình, khúc ruột trên khúc ruột dưới. 


Tình nguyện xung kính là một đại gia đình
 
Thử tưởng tượng khi mấy chục con người cùng ngủ chung dưới một mái nhà, không phân biệt nam hay nữ, đắp chăn cùng nhau, sinh hoạt cùng nhau, ăn cùng nhau, cùng hít chung một bầu không khí,… điều đó thật khó hiểu. Nhưng chúng tôi đã làm điều đó, cảm giác ấm cúng và hạnh phúc của tình yêu thương và sự đùm bọc… 

Tôi vẫn là một cộng tác viên hoạt động trong đội, cho đến khi được xét duyệt lên làm thành viên chính thức, tôi không có tên trong danh sách. Một sự hụt hẫng, buồn và muốn khóc. Tôi tự hỏi bản thân mình đã làm điều gì hay mình mắc lỗi với ai đấy, mọi suy nghĩ vương vấn trong trí óc tôi, thật sự rất buồn, cảm giác như ai đó bóp nát trái tim bạn hay ai đang cứa từng nhát dao vào da thịt bạn. Đối với tôi, tình yêu đội là một thứ tình cảm đặc biệt, không có từ ngữ nào có thể diễn tả. 

Con tim và lí trí luôn có những lí lẽ riêng của nó. Buồn cũng chỉ được một khoảng thời gian, chúng ta không thể buồn được mãi. Tình yêu ấy trong tôi vẫn nồng cháy, tôi quyết định đi ứng tuyển vào buổi tuyển thành viên chính thức cùng với khóa mới. Và chắc có lẽ, tôi là già nhất ỏ buổi tuyển đội ấy… Vì có một thời gian sống với đội, không còn cái cảm giác tự ti như hồi năm nhất, tôi tự tin và trả lời phỏng vấn. Nhưng vẫn quen thuộc từng nhịp thở hồi hộp chờ kết quả như lần cộng tác viên kia… Tôi đã đỗ. Trái tim tôi đau không phải vì ai bóp chặt, đau là vì sự hạnh phúc và sung sướng, những giọt nước mắt lúc ấy chảy trên gương mặt tôi hạnh phúc nhường nào…Bây giờ, tôi trở thành thành viên chính thức của đội Tình nguyện xung kích Học viện Báo chí và Tuyên truyền. Tình yêu mà tôi dành cho đội đã được đền đáp. Đối với tôi, để trở thành thành viên của đội là những thử thách, là những giận hờn và cả những niềm vui, không có con đường nào trải đầy hoa hồng… 

Tất cả những gì bạn trải qua và không theo ý bạn thì cũng đừng nản chí, hãy đứng lên và bước tiếp ở chính cái nơi bạn đã ngã, tôi tin một điều nụ cười sẽ nở trên môi bạn sau lần đứng dậy đó. Cũng như tôi vậy, tôi yêu đội từ cái nhìn đầu tiên, từ sự yêu thương và chia sẻ. Tình yêu ấy không bao giờ phai nhạt vì nó là một phần tuổi trẻ trong tôi.  Tôi chỉ biết một điều rằng, ở học viện ấy, có một nơi luôn gọi là nhà… mái nhà Tình nguyện xung kích.

Nguyễn Thành Nam

Cùng chuyên mục

Đừng bỏ lỡ
Sôi nổi các hoạt động chào mừng Ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11

Sôi nổi các hoạt động chào mừng Ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11

Tin nổi bật3 ngày trước

(Sóng trẻ) - Nhiều trường học trên cả nước đã tổ chức các hoạt động thiết thực nhằm hướng tới Ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11, tạo không khí thi đua phấn khởi cho học sinh, sinh viên và đội ngũ nhà giáo.

Kỷ niệm 94 năm ngày thành lập mặt trận dân tộc thống nhất Việt Nam

Kỷ niệm 94 năm ngày thành lập mặt trận dân tộc thống nhất Việt Nam

Tin nổi bật3 ngày trước

(Sóng trẻ) - 94 năm qua, Mặt trận Thống nhất Việt Nam đã trở thành biểu tượng của sức mạnh đoàn kết toàn dân tộc, góp phần quan trọng trong sự nghiệp giải phóng, xây dựng và bảo vệ Tổ quốc.

[Infographic] Lịch sử ngày Ngày truyền thống Liên hiệp các tổ chức hữu nghị Việt Nam

[Infographic] Lịch sử ngày Ngày truyền thống Liên hiệp các tổ chức hữu nghị Việt Nam

Tin nổi bật4 ngày trước

(Sóng trẻ) - Ra đời vào năm 1950, Liên hiệp các tổ chức hữu nghị Việt Nam (Vietnam Union of Friendship Organizations - VUFO) đã góp phần to lớn trong việc xây dựng và phát triển mối quan hệ hữu nghị, hợp tác với các quốc gia và tổ chức quốc tế.

XEM THÊM TIN

SỰ KIỆN NỔI BẬT

TIN ẢNH

XEM NHIỀU NHẤT

TIN NỔI BẬT

DIỄN ĐÀN