Chú chuột nhỏ đáng yêu
(Sóng trẻ) - Suốt đêm không nằm ngủ được vì chú chuột đáng yêu làm phiền tôi mất ngủ.
Chú chuột nhỏ đáng yêu (Ảnh minh họa)
Một trận chiến kinh thiên động địa
Một tối hôm trời mưa, hơi lạnh của cuối xuân vào phòng 506, nhà E4, ký túc xá Học viện Báo chí và Tuyên truyền. Tôi gấp sách, gập máy tính, buộc màn, tắt đèn rồi lên giường nằm, đồng hồ đã 1 giờ đêm.
Nằm xuống chưa được bao lâu, tôi liền nghe thấy tiếng “khoạch khoạch khoạch...” dưới tủ quần áo. Để xác minh thính giác của mình, tôi hỏi bạn cùng phòng (phòng tôi có 3 người): “Souk ơi! Anh nghe thấy tiếng khoạch khoạch khoạch... không?”, anh ấy trả lời: “Anh cũng nghe thấy, chắc là con chuột”.
Lúc đó anh Souk chưa ngủ, anh cầm điện thoại nằm trên giường, tôi có thể nhìn thấy mặt anh do có ánh sáng từ điện thoại hắt lên. Còn bạn còn lại, đương ngủ nn lắm, ngáy “phựt phựt”,… có lẽ do chiều chơi thể thao mệt quá.
Không thể tìm được đồng minh mà cứ nằm im nghe tiếng này thì khó chịu lắm, cho nên tôi quyết định hành động. Tôi đặt chân xuống giường, bật bóng đèn và với lấy cái chổi đâm thật nhanh vào gầm tủ, kèm theo tiếng “xịt, xịt, xịt,…” để đuổi chú chuột ra khỏi phòng, nhưng chẳng thấy bóng dáng chú ta đâu cả.
Tôi trở lại giường, nằm khoảng 30 phút, bỗng anh Souk kêu lên: “Ôi trời ơi, con chuột cắn tay!”, anh Souk không mắc màn. Tôi ngồi dậy nói sang với anh: “Chắc tối ăn cơm, anh quên rửa tay nên chuột ta mới cắn?”, anh liền cười lớn “Ha ha ha...”, rồi thanh minh “Anh rửa tay chứ! ” và dậy mắc màn để đề phòng chuột cắn tiếp.
Muốn bắt con chuột buộc chân tay (Ảnh minh họa)
4 giờ sáng thân thể tả tơi
Tôi nằm mãi, vẫn chưa ngủ được, độ 1 tiếng sau, lại có tiếng “khoạch khoạch khoạch…”, chắc lại là chú chuột lúc nãy. Lần này chú ta không phá ở gầm tù nữa mà chuyển địa điểm sang gầm giường tôi.
Tôi rất lo, bởi trong gầm giường toàn là sách vở học tập của mình, sợ nó sẽ cắn. Tôi bật dậy, nhanh chóng bật hết đèn trong phòng, mở thêm cả cửa chính và cửa ban công, gọi thêm cả 2 đồng sự đương ngủ: “Các anh ơi! Dậy, dậy cùng em đuổi chú chuột này, không thì em mất ngủ!”.
Chúng tôi, mỗi người một cái điện thoại đều bật flash cùng chiếu vào gầm giường, gầm tủ và cùng kêu “xịt xịt xịt…”. Con chuột lúc này, có vẻ hoảng hốt, bởi có quá nhiều người, hơn nữa cường độ ánh sáng đã phanh phui việc làm bất nghĩa của chú. Chú ta lúc này, không còn đường nào khác, đành dùng kế “chuồn” làm thượng sách. Khi chú ta đã ra khỏi phòng, tôi đóng cửa thật kín phòng chú ấy sẽ quay trở lại phá bĩnh.
Đau đau do chú chuột làm phiền (Ảnh minh họa)
Lúc này, đồng hồ đã điểm 4 giờ, tôi mới được ngủ, ngủ được một lúc, điện thoại rinh lên: “Lính tinh Lính tinh Lính tinh...”, tôi buồn bã thốt lên, lại đến giờ đi học rồi. Vác cái thân còm dậy, tôi đánh răng, rửa mặt, soạn sách vở lên lớp, vì giờ hành chính 7 giờ vào học. Vừa đặt chân đến lớp, một em trai cùng lớp khi thấy khuôn mặt não nề của tôi, liền tò mò hỏi: “Sao mắt anh đỏ thế?”, tôi đáp lại trong giọng buồn bã: “Ừ, anh bị đau mắt, do thiếu ngủ, vì bị chú chuột tinh quái làm phiền cả đêm”.
Somkhit Keonouanla
Bình luận