Những con người đã làm nên Trường Báo trong tôi
(Sóng Trẻ) - Từ những ngày tháng đầu tiên tới Trường Báo, tôi đã được ngụp lặn trong biết bao nhiêu sự kiện chào mừng lớn nhỏ. Liệu tôi có thể tìm thấy ở đâu khác những người vui mừng đến vậy chỉ vì tôi là tân sinh viên của trường? Ngay lúc ấy, tôi đã rất rất muốn được trở thành một phần của họ.
Ngay trong năm nhất, tôi tham gia buổi tuyển thành viên của Bee Team – Ban Truyền thông – Đối nại của Đoàn học viện. Đây chính là nơi mọi điều tuyệt vời bắt đầu. Tôi vẫn nhớ người đã phỏng vấn tôi hôm ấy – anh Danh Tuyên – hẳn là một người rất tài giỏi, ít nhất là trong mắt tôi. Rồi người “anh cả” đầu tiên mà tôi gặp – anh Nguyên Bảo – cựu trưởng ban, giờ anh đã là một thầy giáo của trường. Tôi vẫn luôn ghi nhớ lời dặn của anh trong ngày đầu tiên gặp mặt thành viên mới: “Sự thật là linh hồn của bài báo.” Câu nói đó vang lên trong đầu tôi bất cứ khi nào tôi bắt đầu lên ý tưởng cho một tác phẩm báo chí, dù chỉ là một bài tập nho nhỏ ở trường. Người đầu tiên sửa bài viết của tôi – chị Thu Hà – một sinh viên khoa Pr-Ads. Bây giờ, tôi có thể đã tiến bộ khi viết bài, không còn lúng túng như trước nhưng chỉ dạy tận tình của chị những ngày đầu “tập viết” vẫn sẽ là kỷ niệm đẹp trong tôi. Ông trùm confession cũng là một người anh tuyệt vời, luôn nhẹ nhàng chỉ bảo tôi dù phải đến lúc anh sắp ra trường, hai anh em mới nói chuyện với nhau nhiều. Một người anh khác, người hay gọi tôi là “con em láo”, thì không được nhẹ nhàng như chị Hà, mắng mỏ tôi hết mức mỗi lần tôi gửi bài cho anh đọc…và cằn nhằn khi bài viết ổn rồi không còn mắng tôi được nữa. Cuối cùng là chị Hồng, một nhiếp ảnh gia và một cây viết tài năng, người rất tin tưởng cử tôi đi viết cho chị những sự kiện mà chị sợ những bạn khác không viết được. Tất cả người anh, người chị trong Bee Team, đã ra trường, những người tôi ít có cơ hội gặp mặt trực tiếp, họ vẫn là những tình bạn đẹp đầu tiên của tôi ở trường đại học.
Năm hai, tôi may mắn được tham gia BTC Sóng Trẻ Fes. Trưởng Ban tổ chức là một cô gái bé nhỏ nhưng mạnh mẽ, chị Hà Thư đã truyền cảm hứng cho rất nhiều thành viên BTC, trong đó có cả tôi. Thậm chí, những việc chẳng liên quan đến BTC, tôi cũng nhắn tin hỏi chị vì nghĩ chị có kinh nghiệm giải quyết mọi vấn đề. Anh trưởng đội Viết, một chàng trai đanh đá, chắc chắn là như thế. Tôi tin là chỉ đọc từ “đanh đá” thôi, nếu người đọc bài này quen anh ấy, hẳn sẽ nhận ra ngay. Anh Quang Đức, trưởng mục Văn hóa của trang tin Sóng Trẻ, mắng mỏ tôi thậm tệ khi đọc bài viết đầu tiên của tôi cho Sóng Trẻ Fes và cũng là người nhắn tin cho tôi vào những ngày cuối cùng của sự kiện “anh giao việc này cho mày vì anh tin tưởng mày đấy.” Giờ đây, anh trở thành một cây viết của Zingnews và vẫn là người tôi tin tưởng xin ý kiến nhận xét mỗi khi viết bài. Kể ra hết những con người đã sát cánh bên tôi trong sự kiện đầu tiên của đời sinh viên thì quá nhiều, nên người tiếp theo sẽ rất đặc biệt. Cô ấy tự gọi mình là “thằng đàn ông tóc dài”. Có lẽ vì thế mà tôi thân thiết với cô ấy, tôi cũng không phải một đứa con gái trường Báo xinh đẹp, nổi bật như những gì báo chí vẫn nhắc đến. Nếu trong cuộc đời này, tôi có bất cứ cơ hội làm báo nào cùng một người bạn, tôi sẽ gọi cô ấy. Dù hai đứa không học cùng lớp, nhưng vẫn không thiếu lý do để đi với nhau, cả đi làm, đi học, đi chơi. Dính nhau nhiều đến mức mới hôm nay thôi, cô ấy nhắn cho tôi là “tao cứ ngạc nhiên là vì sao bọn yêu nhau có thể nói chuyện với nhau mấy tiếng, cơ mà tao thấy tao với mày cũng không kém”.
Cũng trong năm thứ hai, tôi tham gia BTC AJC Cup – giải bóng đá của trường và Phút cuối – chương trình chia tay sinh viên khóa cuối. Rất nhiều khuôn mặt khác nhau hiện lên trong tâm trí tôi mỗi khi nhắc đến hai sự kiện ấy. Nhưng tựu trung lại, tất cả họ và cả tôi giống nhau một điều – luôn cố gắng cho những sự kiện, cố gắng có những kỷ niệm đẹp dưới mái trường này.
“Có lúc nào bạn chợt nghĩ về quãng đường bốn năm học đại học, chợt nghĩ về từng khoảnh khắc bạn sẽ trải qua và đâu sẽ là khoảnh khắc kỳ diệu trong 4 năm học ấy?” Câu hỏi này, tôi đã viết trong bài “Sóng Trẻ Festival: Những bí mật chưa được bật mí” đăng tải trên trang AJC Times của Đoàn Thanh niên Học viện Báo chí – Tuyên truyền ngày 3 tháng 10 năm 2016. Sẽ chẳng có gì đặc biệt nếu mỗi lần nghĩ đến Trường Báo, tôi không bất giác nghĩ đến những sự kiện, con người và kỷ niệm vui có, buồn có tại ngôi trường này. Đến bây giờ, khi đã học đến quá nửa năm ba, đã sắp là những anh, chị cả của trường, tôi vẫn luôn đắn đo về những gì mình đã, đang và sẽ có được trong bốn năm đại học.
Liệu mình có nên tham gia Phút cuối nữa không nhỉ? Liệu mình có nên tham gia Sóng Trẻ Fes năm sau không? AJC Cup 2017 thì sao? Tôi vẫn đang băn khoăn chưa dám quyết định.
Có lẽ, đến lúc đó mới biết. Đến lúc một tin nhắn vội qua facebook, một cuộc trò chuyện chớp nhoáng trong giờ ra chơi tìm tới mình, có lẽ, tôi sẽ lại đồng ý, lại hòa mình vào những con người đã làm nên Trường Báo trong tôi.
Linh Nhi
Truyền hình K34 A2
Cùng chuyên mục
Bình luận