Mùa lá bay
(Sóng Trẻ) - Mùa thu năm 16 tuổi… Mùa thu năm 21 tuổi…Và mùa thu của nhiều năm nữa… Không lúc nào, con người không ngừng nuối tiếc về những gì đã qua…
Mùa thu năm 16 tuổi. Khi tôi còn là một cậu học sinh cấp 3, mùa thu năm ấy dịu dàng, xuyến xao với biết bao nhiêu cảm xúc trong veo của tuổi mới lớn. Mùa thu năm ấy, trên chiếc xe lộc cộc của bố, tôi vừa đi vừa hát nghêu ngao bài ca tựu trường, kể cho bố nghe về niềm vui của tôi khi sắp sửa được gặp lại thầy cô, bạn bè, trường lớp sau một kỳ nghỉ hè. Mùa thu năm ấy, trên chiếc xe đạp của mẹ, tôi vòng tay ôm cứng lấy mẹ rồi làm nũng, trách mẹ sao chẳng mua cho con một chiếc xe đạp mới để tôi đi học…
Mùa thu năm ấy…
Mùa thu của 5 năm về trước...
Mùa thu của tuổi 16 hồn nhiên, trong sáng. Trên chiếc xe đạp của cô nữ sinh duyên dáng, có cái nắm tay của người con trai dành tặng cô, có cái xuyến xao, bồi hồi, lắng đọng…
Mùa thu năm ấy, cây bắt đầu rụng lá. Từng chiếc lá được chàng trai nhặt rồi tỉ mĩ kết cho cô gái một chiếc vòng đội đầu xinh xắn.
Mùa thu năm ấy, khi một cơn mưa chiều bất ngờ đổ xuống, chàng trai và cô gái vội vàng tìm chỗ trú mưa. Mưa bên này mà lại ướt bên kia…
Mùa thu năm ấy, chẳng dám ngỏ lời…
Mùa thu năm ấy, ướt trắng cả một mùa lá bay…
Thời gian không quay trở lại nữa….
Sáng sớm bỗng giật mình khi thấy một mùa thu nữa lại đến. Mùa thu của tuổi 21…
Trong lòng một khoảng lặng rất sâu…
Hụt hẫng… Chơi vơi… Nuối tiếc...
Mùa thu năm nay, chiếc xe đạp xếp xó…Vòng quanh bánh xe nặng trĩu… Bố mẹ đã không còn đủ sức khỏe để đèo tôi đi học, đi qua những mùa thu…
Mùa thu năm nay, cơn mưa chiều dài bất tận… Miên man… Da diết… Tiếc nuối vì một lời chưa kịp nói ra…
Mùa lá bay… Tuột khỏi tay… Sao trong tay không còn một chút gì của mùa thu nhỉ?
Bởi lẽ… đã quá muộn màng cho một mùa lá bay.
Nguyễn Việt Nam
Truyền Hình K31A1
Cùng chuyên mục
Bình luận